Thứ Tư, 19 tháng 9, 2018

TRỌN KIẾP LÀM CỪU!

Có một đàn cừu nọ
Ngoan ngoãn với chủ ông
Ngày ngày chịu vặt lông,
Để được ăn chút cỏ,
Lông trắng mà đầu đỏ,
Chẳng ra giống chi chi?
Chủ bảo: đứng hay đi
Đều vâng theo răm rắp!?
Chủ vặt lông thẳng tắp,
Chẳng sót một cọng nào,
Trông thảm hại làm sao!
Đông, rét run cầm cập!
Thỉnh thoảng bị đánh đập
Vẫn chẳng dám hé môi?
Rất may gặp con người,
Thấy thương mà mở lối,
Xua tan đi u tối!
Phải "thế này! Thế này!
Đạp chuồng, bỏ đi ngay
Chẳng có gì sợ sệt,
Đoàn kết, chủ trắng tay!
Nầy, ta bảo cho hay:
Con người, gọi "cách mạng"!
Hẹn, đến lúc choạng vạng
Đồng lòng, hành động ngay,
Bỗng, chủ nhậu về say,
Vu vơ tra xét hỏi:
Nạt, ai bảo "thế này"?
Sợ hãi, cừu nói ngay:
Ông người kia "phản động"
Chúng đồng thanh: "phản động"!
Thế là cơ sự hỏng,
Chúng vẫn bị vặt lông
Cái đầu đỏ u tối,
Kiếp làm cừu, sướng không?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét