Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012

LẠC Ở ĐỜI


Ngọc Trinh như tiên nữ lạc giữa rừng vắng 

Ôi những con đường lá vàng rơi...
Ta lạc trong mơ một góc trời?
Đôi chân dùng dằng không muốn bước.
Tỉnh dậy mới hay lạc ở đời...

NHỚ CỐ HƯƠNG

                                                    
       Người đi lòng nhớ cố hương
Bởi Huế thơ mộng vấn vương bao người
      Nhớ chiều xứ Huế mưa rơi!
Nam Bằng xao xuyến hồn người mộng mơ...

                                                                                                                        

NHỚ QUÊ

 
Lá vàng rơi cho lộc non trổi dậy
Hoa trong vườn hớn hở đón mùa xuân,
Rượu ngon mấy chén lâng lâng…
Bồi hồi dạo bước bâng khuâng nhớ làng!
Quê hương có Phá Tam Giang.
Con đò xuôi ngược dọc ngang khắp miền.
Con người quyện với thiên nhiên.
Làm nên bản sắc rất riêng: Điền Hoà
 


NHẮN NGƯỜI TRI KỶ



Hởi người tri kỷ xứ Huế thơ!
Tha hương ta vẫn ngóng từng giờ,
Có ngày trở lại quê ta đó...
Cho thỏa lòng ta, nổi mong chờ.
                                  

HUẾ MÃI LÀ QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU




Mười năm xa Huế lòng không xa.
Khắc khoải trong tim nổi nhớ nhà
Sông Hương, núi Ngự còn soi bóng...
Chuông chùa Thiên Mụ vẫn ngân nga!

ÁO HOA RA VƯỜN CÀ




    Áo hoa em mặc ra vườn cà.
Để người quân tử thấy mà thêm thương!
   Về nhà lòng mãi vấn vương?
Yêu màu tím Huế lập vườn trồng hoa....

NHỚ QUÊ HƯƠNG

 








 Người ở phương xa nhớ quê hương!
 Nhớ từng góc phố, mỗi con đường
Ai về cho nhắn người tri kỷ...
                 Huế quê ta đó mãi thân thương!

NHỚ HUẾ


Ta đi Huế có nhớ ta không?
Sao ta nhớ Huế nhớ vô cùng...
Sông Hương, Núi Ngự ,người xưa ấy
Có thấu lòng ta nổi nhớ nhung.

Một buổi chiều tà ta về đây
Dưới vòm trời Huế ngắm mây bay
Bao năm xa cách nay trở lại
Đây cảnh với người có đổi thay?

Bây giờ Huế đổi thịt thay da!
Phong cảnh ngày xưa vẫn đậm đà.
Đường xưa lối cũ còn in bước.
Xa Huế nhưng lòng vẫn không xa...