Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

NGƯỜI YÊU MUÔN THUỞ CỦA TÔI, NÀNG LÀ AI?

Tôi quen biết nàng trong một hoàn cảnh thật tình cờ. Năm 1998, lúc nàng đang theo học lớp cử tuyển sơ cấp sư phạm mầm non tại trường nơi tôi đang công tác. Khóa học do UBND tỉnh tuyển sinh gửi về đào tạo tại trường chỉ có 9 tháng, mà tôi thì không được phân công dạy khóa này do đó tôi không hề quen biết nàng. Nhưng cuộc đời nhiều khi có những điều bất ngờ đến thú vị! Tất cả là do cơ duyên trời định! Nếu ngày đó tôi không được gặp nàng, thì cuộc đười tôi bây giờ sẽ có những ngã rẽ khác mà nàng cũng vậy, không thể biết trước điều gì….

                        
     Thật là cơ duyên trời định! May mắn đã đến tôi….kết thúc khóa học của nàng, nhà trường quy định có 3 môn thi, trong đó có môn âm nhạc với hình thức thi th ực hành vấn đáp. Tôi nhớ như in ngày tôi gặp nàng đó là một buổi sáng tháng 6 năm 1998 trong phòng thi thực hành: Tôi với vai trò giám khảo cùng với cô C giáo viên của trường, còn nàng là thí sinh. Khi nghe giám khảo 2 xướng                                                           tên SBD x: LTH, nàng đi rất nhẹ nhàng từ vị trí chuẩn bị lên vị trí dự thi, đập vào mắt tôi là gương mặt dịu hiền với đôi mắt đen tròn, lấp lánh. hai hàng mi dài cong với ánh mắt như có điện nam châm của nàng đã thật sự hớp hồn tôi! Đúng là trong ngữ cảnh lúc ấy có thể dùng cum từ Tiếng sét ái tình để diễn tả cái thuở ban đầu lưu luyến ấy…. Kết thúc buổi thi, tôi hỏi cô C: Em H là học sinh lớp chị chủ nhiệm à? Cô C vừa xác nhận vừa hỏi lại: Ừ! Mà em hỏi để làm gì? Tôi khẩn khoản: Chị cho em xin địa chỉ nha…
Suốt mùa hè năm đó, tôi luôn sống trong cảm xúc yêu đương dâng trào! Nổi nhớ nhung hình ảnh nàng làm cháy cả tâm trí tôi, nhiều đêm tôi không ngủ được, nằm suy nghĩ miên man về những dự định tương lai với nàng… và tôi quyết định viết thư trước nữa thăm nàng, sau nữa thăm dò ý nàng… cuối thư tôi không quên hẹn nàng hồi âm để tôi đủ tự tin đến thăm nàng! Thư gửi đi, trong quãng thời gian đó, tâm trạng tôi luôn thấp thõm chờ đợi…không biết có nhận được hồi âm hay không? Thế rồi vào một buổi chiều, đang nằm tại căn hộ tập thể của trường thì nhận được thư nàng. Thật là hồi hộp! Tôi mở thư ra đọc ngay… trong thư nàng gọi tôi bằng thầy xưng em, cuối thư nàng có bật đèn xanh cho tôi xuống nhà chơi! Tôi mừng quá! Nhưng ngày mai phải đi công tác ở huyện Ekar…thật rắc rối! Tôi bèn hồi âm cho nàng và hẹn đi dạy ở huyện về thì xuống thăm nàng….
         Ngày đầu tiên tôi xuống thăm nàng đó là ngày thứ Bảy cuối tháng 8. Tiết trời mùa Thu ở Tây Nguyên nắng gắt, thỉnh thoảng bất chợt cơn mưa rào ập đến tưới mát cho cỏ cây hoa lá tươi tốt. Hàng cây xanh hai bên đường Nguyễn Tất Thành – BMT phủ tán là che kín cả mặt đường…. Buổi sáng tôi đạp xe từ trường lên nhà chị tôi để chở chị xuống đứng bán tiệm vàng tại chợ Duy Hòa rồi mới mượn xe vào Eapo nơi nàng và mẹ già đang sống ở đó. Quãng đường từ BMT đi Eapo khoảng 35km với tôi là bình thường. Tuy nhiên, điều đáng nói là quãng đường từ Tâm Thắng vào Eapo toàn đường đất, thời điểm tháng 8 mưa nhiều nên đường sá lầy lội… xe máy đi không khéo gặp phải đường sống trâu trơn trượt coi như xuống ổ voi mà giãy. Tôi vừa đi đường vừa dò hỏi cuối cùng cũng tìm được nhà của nàng đó là ngôi nhà nhỏ lẫn khuất trong xóm. Trong nhà chỉ có nàng và mẹ già sinh sống với một đàn heo khoảng hơn chục con….Sau khi sơ giao với hai mẹ con nàng, chúng tôi xin phép mẹ nàng đi chơi ở thác Dray Sap.
         Thác Dray sap mùa nước nổi. Thiên nhiên thật khéo sắp đặt: Nước chảy từ trên cao đổ xuống tung bọt trắng xóa trông thật hùng vỹ! Xa xa, một vài chiếc thuyền độc mộc của dân bản địa đang thả lưới đánh cá. Khung cảnh thật tuyệt đẹp! Chỉ tiếc mình không có máy chụp ảnh… Tôi nói chuyện với nàng bằng chính cả trái tim yêu đương cháy bỏng của mình…. Đáp lại tôi nàng chỉ hoặc là cười, hoặc là im lặng làm tâm trạng tôi lúc đó thật sự lo lắng không biết suy nghĩ của nàng là gì….Kết thúc buổi đi chơi, tôi đưa nàng về lại nhà lúc đó khoảng 16h để kịp về đón chị tôi về lại thành phố…. Và cứ thế, mỗi tuần tôi dành một ngày thứ Bảy hoặc Chủ nhật để đến thăm nàng…. Và tình cảm của chúng tôi cứ lớn dần mãi theo năm tháng…. Thế rồi hè năm đó, nhà trường mở lớp chuẩn hóa GVMN, tôi gợi ý cho nàng nộp hồ sơ tham gia khóa học. Nàng đã đồng ý. Tôi thật sự mừng vì nàng có điều kiện để nâng cao nghề nghiệp, còn tôi thì có điều kiện để gần nàng hơn bởi tôi muốn nàng luôn ở bên tôi.... Còn bây giờ dù nàng ở đâu hay tôi ở nơi nào đi chăng nữa thì trong cái đầu mê muội của tôi vẫn nghĩ đến nàng, vẫn yêu thương nàng một mực như ngày nào....(còn nữa)
Viết tăng người yêu của tôi nhân ngày Valentine (14.2.2012)
Phúc Điền

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

TẢN VĂN: VỀ QUÊ THẾ CHÍ ĂN TẾT

Tôi thoát ly khỏi quê hương kể từ năm 1996. Những năm đang còn độc thân, năm nào tôi cũng về quê ăn Tết. Tuy nhiên, kể từ năm 2000 trở đi, mặc dù tết đến trong lòng rất muốn về quê nhưng tâm lý con người ta, ngày Tết cũng cần có nén nhang trên bàn thờ nhà mình cho thêm phần ấm cúng nên ít có điều kiện để về quê….
Năm nay, cả hai vợ chồng tôi quyết định gửi 2 cháu cho bà ngoại, chiều mồng 2 Tết theo xe bạn về quê trước nữa thăm ba mạ, bà con chú bác, bạn bè …sau nữa cùng hưởng chút dư vị không khí tết còn lại ở quê hương mình! ….
Đúng 17 giờ chiều mồng 3 Tết Nhâm Thìn, xe chúng tôi về đến làng. Lúc này, trời mưa lâm thâm, ngồi trong xe nhưng tôi vẫn cảm giác được cái rét ở xứ Huế mà từ quê mình hay dùng là “Lạnh thấu xương”. Về đến nhà, khỏi phải nói cũng biết, bà con xóm giềng niềm nở chào hỏi, ba mạ tôi không vồn vả là mấy nhưng trong ánh mắt của ông mệ, tôi cảm nhận được niềm vui khôn xiết…. Ba tôi lăng xăng chuẩn bị dép trong nhà cho chúng tôi mang khỏi lạnh chân. Mạ tôi thì chuẩn bị cơm nước cho cả nhà….
Bữa cơm tối đầu tiên mà vợ chồng tôi dùng ở quê nhà là cỗ bàn cúng đưa ông bà từ lúc trưa mồng 3 Tết do bác ruột tôi để phần cho 2 cháu đem hâm lại mà ăn sao ngon lạ lùng! Đến giờ ngồi viết những dòng chữ này vẫn nhớ lại cảm giác đó…. Thường ngày, mỗi bữa tôi chỉ ăn có 2 chén cơm nhưng tối hôm đó tôi ăn đến hơn 3 chén, đến nỗi vợ tôi cũng ngạc nhiên! Quả thật có đi nhiều nơi, trải nghiệm mới biết thực phẩm quê mình được nuôi trồng theo lối thủ công, thêm vào đó cách chế biến hợp khẩu vị nên thức ăn nuốt đến đâu biết đến đó: Từ món thịt gà bóp muối tiêu rau răm cho đến thịt kho tàu, thịt heo phay chấm nước mắm ớt bột, thịt ram cho đến các món rau xào… món nào cũng đậm hương vị quê hương mà ở nơi khác tôi không thể tìm đâu cho được! Những ngày ở quê, ngoài việc đi dự cúng giỗ, mặc dù bà con mời dùng cơm thân mật nhưng vợ chồng tôi thống nhất là cùng ăn cơm với gia đình để ông mệ vui lòng! Tôi nhớ có lần về quê vào dịp hè, ham theo bạn bè đi nhậu ngày này qua ngày khác suốt đợt chỉ ăn cơm nhà được khoảng 3 bữa! Ba tôi trách khéo một câu mà tôi nhớ mãi: “Té bây nói về thăm ông mệ mà bây có ở dà ăn cơm mô nà!”. Thú thiệt, lúc đó mắt tôi hơi cay cay…. Bây chừ thì tự hứa với lòng mình không để cho ba mạ buồn nữa.Thôi thì chuyện ẩm thực chỉ xin tán vài dòng hầu chuyện cùng bà con vậy!
Đến chuyện thăm viếng bà con chú bác, suốt ngày mồng 4 tết chúng tôi đi thăm bà con họ hàng mà vẫn không khắp… Thôi thì cứ thăm viếng người già trước bởi biết sau này mình còn có cơ hội gặp lại họ nữa không, riêng anh em, bạn bè còn trẻ, còn có cơ hội gặp lại chắc họ cũng thông cảm thôi! Một điều tâm niệm mà tôi không bao giờ bỏ qua là thắp hương cho Tổ tiên ông bà tại nhà thờ họ! Nhìn nhà thờ họ xuống cấp mà lòng bùi ngùi, chỉ tiếc “lực bất tòng tâm”…. Vách xung quanh và ngói thấm ướt, ẩm mốc, đường kiệt vào nhà thờ lầy lội….Tuy vậy, các bác cũng dựng cây nêu và treo cờ rất nghiêm trang! Nhân tiện sẵn máy ảnh chụp lưu niệm với anh Thẻo (người trông coi) một kiểu. Lại còn một việc không kém phần quan trọng đó là đưa vợ đi thắp hương cho phần mộ của mẹ tôi. Bởi từ ngày xây xong đến nay vợ tôi mới có dịp về quê. Phải nói là mưa nắng làm cho lăng mộ xuống cấp nhanh thật! Mới có 2 năm mà trông đã rêu phong….
Chụp hình với chú Thẻo người trông coi nhà thờ Họ
Các bác treo cờ và dựng cây Nêu chu đáo!
Về quê dịp này, các hoạt động chào mừng Tết Nhâm Thìn đã trôi qua như Hội Mai xuân , Hội đu tiên. Mình rất tiếc không được dự Hội Đu Tiên diễn ra hôm mồng 2 Tết. Nghe nói vui lắm! Nay chỉ còn háo hức trông chờ Hội diễn văn nghệ vào tối mồng 4 Tết mà thôi….Hôm ấy, trời mưa phùn nhẹ. Từng hạt mưa bay bay trong gió xuân cũng đủ làm ướt tóc, ướt áo người ta… nhưng nhìn bà con đứng dưới mưa để xem văn nghệ mới thấy được tinh thần yêu thích văn hóa, văn nghệ của dân quê mình. Cũng phải thôi! Năm nay BTC đầu tư thuê dàn âm thanh, ánh sáng thật hiện đại, lộng lẫy. Chỉ tiếc phần trang trí còn thiếu tên đơn vị tổ chức và ngày tháng. Đặc biệt, thật bất ngờ, các tiết mục múa của các thôn được dàn dựng khá công phu: Các điệu múa khá chuyên nghiệp, đội hình diễn viên khá đều và các động tác khá nhuần nhuyễn: ra vào hợp lý, di chuyển đội hình đều đẹp mắt…chỉ tiếc một vài tiết mục do không chuẩn bị đĩa nhạc chu đáo nên bị lỗi gián đoạn nửa chừng. Riêng các tiết mục hát thì hơi kém chất lượng hơn nhưng các diễn viên cũng đã rất cố gắng! Cây nhà lá vườn như rứa là tốt rồi! Hỏi thăm một vài trưởng thôn được các anh cho biết: Để có được 2 tiết mục biểu diễn trong chương trình văn nghệ của xã nhà, cánh chị em phụ nữ phải vất vả lắm! Gặp thời điểm giáp tết, công việc đồng áng cao điểm nhưng đêm mô chị em cũng say mê luyện tập. Các anh còn cho biết thêm: xã trích hoa hồng tiền bán vé xổ số vui xuân cho các thôn để làm kinh phí tập luyện văn nghệ, thôn nào có kinh phí riêng thì góp thêm chút đỉnh để sau khi tập văn nghệ xong, có nồi chè, nồi cháo…chị em ngồi lại với nhau để tạo niềm vui và cùng bình luận góp ý kiến cho đêm tập văn nghệ tới ....Nghe đến đây mình bỗng nhớ lại thời mình còn thanh niên ở làng vào những năm cuối thập niên 80, cứ gần Tết, đêm nào cũng mang tơi đội nón, rọi đèn pin đi đường quan từ thôn 3 về đến UB xã để tập văn nghệ cho xã mà tâm trạng thấy vui vui! Đúng là những kỷ niệm đẹp không thể nào quên. Trở lại với đêm văn nghệ mừng xuân Nhâm Thìn: Chương trình gồm có 33 tiết mục cả thảy trong đó có 9 thôn dự thi và 3 đơn vị trường học tham gia phụ diễn: Trường Mầm non Điền Hòa, Trường Tiểu học Điền Hòa và trường THCS Điền Hòa. Kết quả hội diễn văn nghệ phản ánh đũng chất lượng các chương trình của các thôn: Thôn 6 đạt giải nhất, thôn 1 đạt giải nhì, thôn 3 đạt giải 3.
Tiết mục Táo quân của thôn 4


Tiết mục vũ điệu Chăm pa của thôn 6 (nguồn thechitay)


Tiết mục múa của thôn 2

Tiết mục hát múa của thôn 1
Tiết mục múa của thôn 5
Tiết mục phụ diễn của trường THCS Điền Hòa
Mặc dù trời mưa nhưng bà con vẫn đội mưa coi văn nghệ
*Mời bà con coi tiết mục VN trường Mầm non Điền Hòa trên trang Youtube tại đây: http://www.youtube.com/watch?v=WsKSjCNFDSo&feature=related
* Tiết mục múa của thôn 3 Tại đây http://www.youtube.com/watch?v=ETyHGm9vaI8&feature=related
* Tiết mục múa Chăm của thôn 6 Tại đây http://www.youtube.com/watch?v=qELOdMaqcj0&feature=related
Ngoài các hoạt động văn hóa văn nghệ, xã nhà cũng tổ chức giải bóng chuyền nhưng đáng tiếc thời gian không cho phép mình ở lại lâu được….
Đã không về quê thì thôi, mà đã về thì kiểu gì cũng dành ít thời gian để lai rai với bạn bè, thường là thời gian buổi tối. Khổ nổi, tửu lượng của mình thì kém mà bạn bè ở quê người ta quí nên rất hay chiếu cố mời đến! Chậc! Mấy khi về quê, rứa là “vào số, đạp ga”…. Trộm vía, có khá là lần này về quê không bị say khi nào! Chỉ oan một nỗi, tối mồng 5 Tết, hát karaoke ở nhà bạn Kh… ở thôn 8 về đến quán o Sọa thì bị đứa choai choai (khoảng 16 tuổi con nhà Đ… ở thôn 8) đâm xe máy vào mình. Cũng may người chỉ bị “chợt sơn” nhẹ ở cặp giò, nhờ chú em con ông cậu đưa lên O Minh y tá “tút” lại, nay mới tạm ổn. Các cụ xưa nói “Mồng năm, mười bốn, hai ba/ Đi chơi cũng lỗ huống là đi buôn” thật nghiệm trong trường hợp này!
Các bạn học cùng lớp thời phổ thông cấp III
Mỗi lần về quê không hiểu tại sao mình cứ muốn thời gian trôi thật chậm, nhưng thời gian thì đâu có chiều lòng người, đến sáng mồng 6 tết, quỹ thời gian đã hết, chúng tôi lên đường vào Huế với tâm trạng lưu luyến khi phải xa quê hương Thế Chí Tây đầy ắp nghĩa tình. Từ trong tâm khảm, mình luôn khắc sâu biết bao kỷ niệm đẹp về những ngày được gần gũi người thân, bạn bè trong lần về quê ăn tết muộn này….
Chào Thế Chí Tây thân yêu! Chào tất cả bà con làng mình! Hẹn dịp khác về thăm quê ở lâu lâu cho thỏa lòng, thỏa dạ….
Buôn Ma Thuột, Tết Nguyên Tiêu, năm Nhâm Thìn
Bài, ảnh: Đặng Đăng Phước