Tốt nghiệp xong Đại học kinh tế TP.HCM hạng ưu, dù bạn bè rủ rê khuyên bảo hết lời rằng nên ở lại đất Sài thành xin việc mới phát triển chuyên môn, thằng An vẫn không nghe. Nó quyết nghe lời ông già nó trở về quê lập nghiệp!
Quê nó là dải đất miền Trung nghèo khó nhưng được cái làng nó nổi tiếng là nơi có nhiều cây mai thế giá trị, có gốc mai lúc sốt giá người ta trả đến vài trăm triệu! Người làng nó khéo tay cái món uốn mai, chẳng cần học nghề chỉ quan sát, tưởng tượng mà đôi tay tạo thế mai thật mềm mại: gốc này thế rồng bay, gốc kia thế rồng giáng .... Trời sinh ra ba nó có năng khiếu, chẳng bao lâu ông nổi tiếng khắp huyện. Tri huyện vốn là người thích chơi mai thế nên thường xuyên nhờ ba nó chăm sóc mấy chậu mai cảnh. Đi lại lâu thành ra thân tình, một hôm ba nó mở lời với quan tri huyện:
- Em có 2 đứa con trai, thằng anh hiện đã đi làm ở SG, đứa em vừa tốt nghiệp ĐH kinh tế TP.HCM mà em lại muốn nó về ở với vợ chồng em, bác xem có việc gì ở huyện giúp cho cháu một chân, em tạ ơn bác!
- Để anh tính, chú cứ nói cháu về đây, anh nói bên phòng kế toán bố trí công việc, ban đầu chỉ mới hợp đồng đã nghe, dần dần anh tạo điều kiện cho cháu thi công chức để vào biên chế!
- Vậy thì còn gì bằng, gia đình em xin đội ơn bác!
- Em có 2 đứa con trai, thằng anh hiện đã đi làm ở SG, đứa em vừa tốt nghiệp ĐH kinh tế TP.HCM mà em lại muốn nó về ở với vợ chồng em, bác xem có việc gì ở huyện giúp cho cháu một chân, em tạ ơn bác!
- Để anh tính, chú cứ nói cháu về đây, anh nói bên phòng kế toán bố trí công việc, ban đầu chỉ mới hợp đồng đã nghe, dần dần anh tạo điều kiện cho cháu thi công chức để vào biên chế!
- Vậy thì còn gì bằng, gia đình em xin đội ơn bác!
Kể từ giờ phút đó, cảm giác sung sướng trong lòng ông bố nông dân tội nghiệp cứ lâng lâng, viễn cảnh trước mắt ông là thằng con trai sắp làm cán bộ huyện, từ nay có thể ngẫng cao đầu với người làng... Từ nhà tri huyện về, ông bố tội nghiệp gọi ngay cho thằng con đang ở SG:
- Con à! Con thu xếp về đây con nhé, ba vừa xin bác chủ tịch huyện cho con chân kế toán.
- Vậy à ba? Con tính xin làm cho công ty Nhật, chuẩn bị đến ngày phỏng vấn rồi!
- Đừng có mà ngu lâu con ạ! Về huyện làm cán bộ, được ở gần cha mẹ lại có cơ hội thăng tiến làm mở mày, mở mặt dòng họ, mày làm cho bọn tư bản nước ngoài thì khi hết dùng được nó sa thải chứ tốt lành gì!
- Con à! Con thu xếp về đây con nhé, ba vừa xin bác chủ tịch huyện cho con chân kế toán.
- Vậy à ba? Con tính xin làm cho công ty Nhật, chuẩn bị đến ngày phỏng vấn rồi!
- Đừng có mà ngu lâu con ạ! Về huyện làm cán bộ, được ở gần cha mẹ lại có cơ hội thăng tiến làm mở mày, mở mặt dòng họ, mày làm cho bọn tư bản nước ngoài thì khi hết dùng được nó sa thải chứ tốt lành gì!
Mặc dù có chút phân vân nhưng nghe trong trường thầy cô dạy rằng bản chất "tư bản là bóc lột" lại nghe ba nó nói thế nên cũng xuôi lòng.
An nghe lời ba nó về làm chân kế toán ở huyện, lương hợp đồng tháng được 2,5 triệu. Ba nó tạ ơn chủ tịch huyện đã "giúp đỡ cháu" làm quà chậu hoàng mai, thế rồng bay rất đẹp làm ông hài lòng.
Từ ngày nó được làm chân kế toán huyện ba nó tự hào lắm, hễ có ai hỏi về thằng An là dịp để ông khoe về nó: "con trai tui bữa ni nó làm cán bộ kế toán huyện" và cứ hễ chia sẽ được với ai về điều đó, trong lòng ông có cảm giác sung sướng khó tả!
Phần ông chủ tịch huyện sau khi nhận được quà biếu là cây mai thế, ông luôn hứa với ba nó cố gắng đưa nó vào biên chế nhưng ngặt nổi thời buổi "ghế ít, đít nhiều", lũ "con cha cháu ông" đông như quân Nguyên đem bắn 3 ngày không hết thì cái sự vào biên chế của nó khó bằng lên trời ... nhưng ba nó vẫn một mực tin tưởng "ân nhân". Hàng năm huyện tổ chức xét biên chế, cứ hễ mỗi lần xét lại xuất hiện một đứa từ trên trời rớt xuống. Chẳng hạn, năm này cháu ông tỉnh ủy viên, năm sau cháu ngài phó chủ tịch tỉnh, năm sau nữa lại cháu bà chánh thanh tra ... lần hồi mãi đến năm 2014 có công văn giảm biên chế, các nhân viên văn phòng diện hợp đồng bắt buộc phải thi công chức. Theo chỉ tiêu của tỉnh, năm 2014 mỗi huyện chỉ được một suất biên chế nên khó khăn càng chồng chất!
Với quyết tâm chạy bằng được chân biên chế cho con của ba nó cộng với khả năng học tập, kinh nghiệm công tác của nó, ngày đêm nó cố gắng nổ lực học gạo các tài liệu, ai cũng hy vọng nó thi sẽ đỗ nhưng nào đâu có ai ngờ khi công bố kết quả nó được 30 điểm, đứa cháu gái ông bí thư huyện được 30,5 điểm thế là một lần nữa nó trượt biên chế! Nó thì đau lắm nhưng ba nó vẫn tự hào con mình giỏi giang, "chẳng qua thua con bé đó là vì nó được ưu tiên" (!) Phận nó muốn còn là "cán bộ huyện" phải lủi thủi tiếp tục hợp đồng ở vị trí bảo vệ cơ quan nhưng phải làm thay công việc chuyên môn cho đứa cháu gái bí thư huyện ủy vì con bé đó chẳng biết gì chuyên môn cả, thật oái ăm! Làm thêm được thời gian, nản quá nó nghỉ việc ở nhà. Để lấy lòng ba nó, dịp lễ tết huyện cũng quan tâm gửi biếu cho 1kg hạt dưa, vậy mà ba nó sướng rêm!
Nghỉ ở nhà được 1,5 năm nó lại tìm vô xứ Sài thành, lần này may mắn với nó, nó được một công ty tư nhân nhận vào làm kế toán lương tháng 12 triệu, tuy lương chưa to vẫn còn hơn làm kế toán ở huyện 2,5tr/ tháng chỉ để giải quyết "tự hào" của ba nó!
Có một sự kiện rất bất ngờ với gia đình nó là tết nguyên đán năm ngoái, trong khi cả nhà nó đang dọn dẹp nhà cửa thì có một người đàn ông đường đột đến thăm tự giới thiệu là cán bộ huyện, ba nó ngồi tiếp mới được một tuần trà thì người đó nói đây là quà của bác chủ tịch huyện gửi gia đình ăn tết, nói đoạn vội vàng chìa phong bì ra bàn rồi ra xe nổ máy chạy mất, mẹ nó chưa kịp hiểu ra điều gì cả, ba nó mở phong bì ra cả nhà chứng kiến có 30 triệu đồng tiền mặt. Nó chợt đọc trên gương mặt của ba nó, có lẽ đây là trị giá cây mai ba nó tặng quà cho chủ tịch huyện chăng? Dù sao thì tết này cũng có cái để bù đắp thiếu hụt mỗi khi tết đến xuân về ở miền quê thuần nông quanh năm chỉ biết trồng trọt chứ chẳng có buôn bán thêm hàng hóa gì để tăng thu nhập!
Và ba nó lại một lần nữa tự hào!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét